Posts

Đế Vương

 Đế Vương Một bậc quân vương mang trong con tim hình hài đất nước Ngỡ như dân an ta sẽ chẳng bao giờ buồn Nào ngờ một hôm ngao du nhân gian chạm một ánh mắt Khiến cho ta say ta mê như chốn thiên đường. Trời cao như đang trêu ngươi thân ta khi bông hoa ấy Trót mang con tim trao cho một nam nhân thường Giận lòng ta ban cho bông hoa thơm hồi về cung cấm Khiến em luôn luôn bên ta mãi mãi không buông. Mà nào ngờ đâu thân em nơi đây tâm trí nơi nào Nhìn về quê hương em ôm tương tư nặng lòng biết bao Một người nam nhân không vinh không hoa mà có lẽ nào Người lại yêu thương quan tâm hơn ta một đế vương sao. Giọt lệ quân vương không khi nào rơi khi nước chưa tàn Mà tình chưa yên nên vương trên mi giọt buồn chứa chan Đành lòng buông tay cho em ra đi với mối tình vàng Một bậc quân vương uy nghiêm oai phong nhưng tim nát tan. Tác giả: Đình Dũng Ca sĩ hát bài này hay: Ôn Vĩnh Khang

Phận tơ tằm

 Người có thương thân tôi nghệ sĩ Thì đừng có thương như thương hại đời Và đừng có nghe khi thiên hạ thường Gièm pha tôi kiếp xướng ca. Người đến đây đêm đêm phòng trà Đèn màu kết hoa thương yêu mặn mà Tôi xin người nhìn lên sân khấu Hãy tin tôi hơn lời ca. [ĐK:] Rượu nồng đó người đã say chưa Ân tình này sao không gắn bó Đời là những dòng nước vô tư Ta là thuyền sóng đưa xa bờ. Người ngồi đó còn có nghe tôi Tâm tình đầy vươn lên đắm đuối Người đừng trách một kiếp cầm ca Con tằm nào không muốn vương tơ. Người nói đi như tim người nghĩ Làm nghề xướng ca tôi mang tội gì Họa là có chăng tôi mang tội đời Làm cho nhân thế say mê. Người nói đi cho tôi một lời Rằng nghề xướng ca tôi không lạc loài Tạ ơn người Phận tằm tôi muôn kiếp vương tơ cho đời vui. Tác giả: Tác giả: (Lê Minh Bằng) Minh Kỳ - Vũ Chương Ca sĩ hát hay: Lương Chí Cường  , Việt Tú

Kiếp cầm ca

Mưa rơi cho đời thêm nhớ thương Hạt mưa ướt vai người tha hương Mưa rơi phố xưa vắng tiêu điều Xóm nghèo quạnh hiu màn đêm tịch liêu. Đêm đêm đem lời ca tiếng thơ Đời ca hát cho người mua vui Nhưng khi cánh nhung khép im lìm Ánh đèn lặng tắt gởi ai nỗi niềm. [ĐK:] Người đến bên mình khi vui trăm ngàn lưu luyến Nhưng hoa xưa đã tàn úa đâu còn Đời ta là bến ai qua ghé thăm đôi lần Nhớ chăng tiếng ca cung đàn ngày xưa. Đêm nay bên thềm một bóng ai Dừng chân bước giang hồ phiêu linh Mưa đêm vẫn rơi mãi không ngừng Có người ca sĩ khóc đời quạnh hiu. Tác giả: Huỳnh Anh Ca sĩ hát hay: Lệ Quyên

Tình đời

Khi biết em mang kiếp cầm ca Đêm đêm phòng trà dâng tiếng hát Cho người người bỏ tiền mua vui Hỏi rằng anh ơi còn yêu em nữa không? Đừng nói nữa anh ơi Xin đừng nói nữa làm gì Em nghĩ rằng đời người ca sĩ Đáng thương và đáng được yêu. [ĐK:] Tình yêu, em sợ tình yêu Vì tình yêu như là hương hoa Lỡ mai sau em mất người yêu Em khổ thật nhiều. Ngày mai trên đường phố này Những đêm khuya có anh đưa về xóm nhỏ Xa lìa ánh đèn, có anh đưa em về bến mơ. Khi trót mang duyên kiếp cầm ca Em xin bằng lòng nghe tiếng trách chê của đời Chỉ cần anh thôi, chỉ cần anh thôi Còn tin anh nữa thôi. Đời vẫn thế anh ơi Xin đừng nói đến tình đời Anh nhớ rằng đời là gian dối Nhưng đôi ta mãi còn nhau. Tác giả: (Lê Minh Bằng) Minh Kỳ - Vũ Chương Ca sĩ hát bài này hay:  Mai Tuấn, Hoàng Châu

Giấc mơ Chapi

Ở nơi ấy, tôi đã thấy trên ngọn núi cao Có hai người, chỉ có hai người yêu nhau Họ đã sống không mùa đông, không mùa nắng mưa Có một mùa, chỉ có một mùa yêu nhau Ở nơi ấy đàn dê trắng nhởn nhơ quanh đồi Một mái tranh nghèo Một nhà sàn yên vui Ở nơi ấy họ đang sống cuộc sống yên bình Ai nghèo cũng có cây đàn Chapi Khi rung lên vài sợi dây đàn đã đong đầy hồn người Raglay Ôi, Raglay, những rừng cây, ngọn núi mang tiếng đàn Chapi Ai yêu tự do, yêu rừng xanh thì lên núi nghe đàn Chapi Tôi yêu Chapi không còn cô đơn Không buồn, không vui Tôi nghe Chapi chợt thấy nao lòng Về một giấc mơ Ôi Chapi Chapi, eh heh Chapi, hoh Ở nơi ấy, tôi đã thấy trên ngọn núi cao Có hai người, chỉ có hai người yêu nhau Họ đã sống không mùa đông, không mùa nắng mưa Có một mùa, chỉ có một mùa yêu nhau Ở nơi ấy đàn dê trắng nhởn nhơ quanh đồi Một mái tranh nghèo Một nhà sàn yên vui Ở nơi ấy họ đang sống cuộc sống yên bình Ai nghèo cũng có cây đàn Chapi Khi rung lên vài sợi dây đàn đã đong đầy hồn người Raglay Ôi, R

Chim trắng mồ côi

  Tình anh như nước con sông dài Con nước về cho cây trái trổ bông Tình em như lúa xanh trên đồng Cây lúa chờ ngày mùa đơm bông Chiều quê hai đứa hay vui đùa Em cánh cò anh chim sáo mồ côi Phù sa vun đắp chia đôi bờ Anh bến bồi em bến lở mong chờ Thương nghe câu mái đẩy Nhớ điệu lý tình tang Ngân nga khúc chờ nhau Khi mùa lúa chín sẽ đón đưa nhau Trăng sắp tàn trôi xa nơi bến đậu Chim sáo bay xa mãi không về Em vẫn chờ anh nơi đây bến lở Rồi nhớ thương anh câu hát mong chờ Thương chim quyên nức nở Thương con cá rô trên đồng Nghe chim trắng mồ côi Đâu còn ai đón ai nhớ mà mong Ơi ơi lý nàng ơi (ơ lý nàng ơi) Ơi lý nàng ơi em thương mà em đợi Con nước buồn tênh câu hát lý mong chờ Mùa lúa thơm đã chín chín lâu rồi Mà bấy lâu anh chưa ghé về thăm Ơi chim sáo mồ côi (chim trắng mình ơi) Chim sáo mồ côi thương anh mà em đợi Ðêm trắng cò than nghe tái tái tê lòng Ngồi nhớ anh em ngó ngó lên trời Chim sáo không về cánh cò mồ côi Em nhớ anh nhiều sao phụ tình em Tình anh như nước con sông dài

Gia tài của mẹ

Image
Gia tài của mẹ Tác giả: Trịnh Công Sơn Một ngàn năm nô lệ giặc Tàu Một trăm năm đô hộ giặc Tây Hai mươi năm nội chiến từng ngày Gia tài của mẹ, để lại cho con Gia tài của mẹ, là nước Việt buồn Một ngàn năm nô lệ giặc Tàu Một trăm năm đô hộ giặc Tây Hai mươi năm nội chiến từng ngày Gia tài của mẹ, một rừng xương khô Gia tài của mẹ, một núi đầy mồ Dạy cho con tiếng nói thật thà Mẹ mong con chớ quên màu da Con chớ quên màu da nước Việt xưa Mẹ trông con mau bước về nhà Mẹ mong con lũ con đường xa. Ôi lũ con cùng cha quên hận thù Một ngàn năm nô lệ giặc Tàu Một trăm năm đô hộ giặc Tây Hai mươi năm nội chiến từng ngày Gia tài của mẹ, ruộng đồng khô khan Gia tài của mẹ, nhà cháy từng ngàn Một ngàn năm nô lệ giặc Tàu Một trăm năm đô hộ giặc Tây Hai mươi năm nội chiến từng ngày Gia tài của mẹ, một bọn lai căn Gia tài của mẹ, một lũ bội tình Dạy cho con tiếng nói thật thà Mẹ mong con chớ quên màu da Con chớ quên màu da nước Việt xưa Mẹ trông con mau bước về nhà Mẹ mong con lũ con đường xa. Ôi lũ